Trong đoạn đầu bài kinh này, Maria, một cô bé 15 tuổi, được Thiên Thần giao cho sứ mạng mang thai một vị Quân Vương, con Thiên Chúa, sẽ ngự trên ngai vàng David, cai trị giòng tộc Jacob, khai sáng một triều đại không bao giờ chấm dứt (Luca 1:31-33). Sứ mạng này được tóm tắt trong câu “con lòng bà gồm phước lạ“.
Ngặt một nỗi là Maria «không biết đàn ông», và có thể sẽ bị ném đá chết ! Mặc dầu vậy, Maria, vẫn chấp nhận sứ mạng hiểm nghèo kia một cách vô điều kiện. Maria không đòi hỏi gì cho mình, hoàn toàn từ bỏ tiểu ngã của mình để hòa hợp với Thiên Chúa, để Thiên Chúa hành động qua mình. Maria trở thành Thiên Chúa !
Đoạn hai của Kinh “Kính Mừng” tuyên xưng điều này một cách vô cùng trắng trợn. Người ta nói : “Thánh Maria, Mẹ Thiên Chúa” !
Không ai có thể là “Mẹ Thiên Chúa” nếu không là Thiên Chúa ! Nói cách khác, nếu ai sanh được ra Thiên Chúa, thì kẻ ấy mới chính là Thiên Chúa …
Rồi, khi đã làm một với Thiên Chúa, đã là Thiên Chúa, thì sao ?
Thì, một cách tự nhiên, Sự Chết, vấn nạn quan trọng nhất của mọi cuộc sống, được giải quyết. Việc này được biểu tượng trong lời kinh, khi người tín đồ cầu xin Đức Mẹ nghĩ đến mình “trong giờ lâm tử”.
Thật vậy, khi đã hòa tan trong Thiên Chúa thì không thể chết, vì Thiên Chúa không có khởi đầu và không có kết thúc.
Sự kiện Maria chỉ là một cô bé 15 tuổi, mang ý nghĩa thâm thúy là bất cứ ai cũng có thể nhìn ra cái thực chất bất sanh bất diệt của mình, cũng như của vạn hữu, và xem mọi sự vật như những biểu hiện, những cái bóng của sự HIỆN HỮU duy nhất, tức là : Thiên Chúa
NGUYỄN Hoài Vân